Luân Tâm

17. tủi gối chăn

Áo cũ vẫn thương vẫn để dành...
Cuối đường hư ảo hương mong manh
Hạt sương tình nghĩa dù lưu luyến
Duyên nợ ba sinh cũng không thành?
Tháng đợi năm chờ cây chết khô
Người đi hờn tủi đến bao giờ?
Khăn tang nào lạnh vai sương tuyết?
Bụi bám xe hoa cỏ cháy mồ!
Kỷ niệm buồn hơn kỷ niệm vui
Còn đây tiếng khóc nhạt son môi
Nghìn sau hương phấn tàn trong gió
Còn chút bụi hồng cũng xa xôi!
Tìm lại chỗ ngồi, chỗ bước đi
Bóng hình yểu điệu chẳng còn chi!
Nghe như đứt ruột, hồn tan rã,
Tình vẫn còn nguyên, vẫn mê si!
Kiếp trước kiếp sau còn kiếp nào?
Xin cho còn được gặp lại nhau
Nụ hôn tình tứ không bờ bến
Ngây ngất nghìn xưa đến nghìn sau!
Mơ bóng tưởng hình...nhớ? tương tư?
Mây hồng gió lạ áo tiểu thư
Xin đi chầm chậm thêm chút nữa
Cho lối si tình chút hương dư!
Gặp gỡ chiêm bao cũng thẹn thùng
Chưa nhìn tận mặt đã quay lưng
Như trời xa đất, rừng xa núi,
Chưa kịp làm quen... gọi tiếng cưng!
Như xác ve sầu... như que tăm!
Thịt da còn lại dấu ăn năn
Nằm ôm đất lạnh mơ màu nắng
Sớm tối mưa dầm tủi gối chăn!
Luân Tâm

 

MD 03/15/03

Được bạn: vdn 29.3.08 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "17. tủi gối chăn"